Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 10: Chuông tang trước chung kết (3)




Chương 10: Chuông tang trước chung kết (3)

“Ngươi hôm nay không rời khỏi biệt thự này được rồi” Từ Thao đem dao găm dí vào cổ Lý Ung.

Con dao kia cực kỳ sắc bén, lưỡi đao mới kề sát cổ mà đã làm máu dớm chảy ra.

Nhưng biểu lộ của Lý Ung rất thong dong trấn định, không có chút nào bối rối sợ hãi. Nhìn Từ Thao đang căm hận trước mặt, Lý Ung chỉ nói một câu.

“Ngươi phải biết, ta tìm được phương pháp đem người chết phục sinh. Ngươi đã hiểu rõ còn lấy dao uy hiếp ta, căn bản không phải cách làm khôn ngoan.”

“Ngươi đừng mơ sống sót.” Nói vậy, nhưng Từ Thao lại không động “Ta hiểu ngươi rất rõ, loại chuyện ngu xuẩn bảo hổ lột da ta sẽ không làm. Đao của ta sở dĩ không đâm ngươi chết là vì ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến, con của ngươi chết đi.”

Lý Ung nghe được câu này, mí mắt không khỏi nhảy dựng.

“Ngươi không chết, nhưng con của ngươi sẽ chết.” Từ Thao nói đến đây, gương mặt chậm dãi ghé sát vào mặt Lý Ung, cặp mắt tràn đầy khát máu và điên cuồng.

“Ngươi hủy diệt hết thảy của ta, cho nên ta cũng đem tất cả của ngươi hủy diệt.”

Đối với Từ Thao, nhân sinh chỉ trong 1 đêm xảy ra biến hóa nghiêng trời. Cha mẹ hắn nghèo khổ, vì nuôi dưỡng hai đứa con mà cực kỳ vất vả. Tỷ tỷ bằng cấp không cao nên sớm ra ngoài làm việc để giám bớt gánh nặng gia đình cho cha mẹ. Từ Thao trở thành hy vọng lớn nhất cả nhà ký thác vào.

Cái gì là hạnh phúc?

Quyền thế, tiền tài, nói cho cùng cũng chỉ là 1 cách để thu được hạnh phúc mà thôi. Hạnh phúc chính thức, là cuộc sống đơn giản, là có thể cùng người nhà quây quần sinh hoạt, cùng ăn cơm, cùng vui đùa, có thân thể khỏe mạnh bình bình an an trôi qua, đó mới là hạnh phúc.

Ngày hôm đó, tỷ tỷ chở cha mẹ tới ngoại ô du ngoạn thì đêm hôm ấy, Từ Thao nhận được điện thoại từ sở cảnh sát cũng là lúc hạnh phúc của hắn tan vỡ.

Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ... Những người mà hắn quyết tâm muốn thủ hộ, cứ như vậy, triệt để biến mất khỏi thế gian này.

“Ngươi cướp đi người thân ta yêu thương nhất” Từ Thao nói đến đây, cánh tay nắm lấy con dao đã phát run “Cho dù có phân thây xé xác người ra, có đem con của ngươi giết chết... Ta cũng không có biện pháp mang ba ba, mụ mụ cùng tỷ tỷ trở về!”

Lý Ung lúc này nhìn thẳng vào Từ Thao, trong mắt không hề có nửa ý e sợ. Trong lòng hắn cũng tuyệt không có nửa phần áy náy và hối hận. Đối với Lý Ung mà nói, hắn tuyệt sẽ không hối hận bởi những chuyện mình đã làm, bởi vì chẳng hề có ý nghĩa. Nhân sinh dài dòng và buồn chán làm hắn hiểu được, trên thế giới này chỉ có 2 loại người, người hy sinh người khác và người bị hy sinh... Không hơn. Ác cảm tội ác? Thiện lương chính nghĩa? Lý Ung cho tới bây giờ cũng không tin vào cái thứ này. Thân là bác sĩ, hắn đã từng nhìn rất nhiều sinh mệnh chết đi, cho nên từ rất sớm hắn đã minh bạch: Thế giới này, định nghĩa thiện ác căn bản không có ý nghĩa, bởi vì nó không thể cứu được tính mạng con người. Có thể cứu tánh mạng con người chính là quyền thế, là tiền tài cùng với... Sức mạnh khoa học.

Đúng lúc này, “Két..”...

Một thanh âm truyền ra, tiếp theo, một cánh cửa sau lưng Lý Ung bị đẩy ra. Một cánh tay tràn đầy máu thò ra ngoài!

"Thứ ngươi nhìn thấy, là chính ta đã giết những người kia để đổi lấy đấy." Khóe miệng Lý Ung hơi bĩu 1 cái nói: "Cha mẹ ngươi và tỷ tỷ ngươi cũng có thể phục sinh. Ta thậm chí có thể giúp bọn họ khôi phục danh dự. Giết ta, ngươi không cách nào làm cho họ sống lại, nhưng ta làm được. Loại 'Kỳ tích " này ngươi nên tận mặt nhìn 1 phen."

Sau đó, cánh cửa vẫn tiếp tục bị đẩy ra. Từ Thao lúc này vẫn trấn định như trước, hắn vốn đã biết rõ.

“Đã hoàn thành gần xong. Chỉ cần người cuối cùng chết đi, bức tường ngăn cản Âm Dương sẽ triệt để mở ra. Nàng từ nay về sau có thể hoàn dương. Cha mẹ ngươi cùng tỷ tỷ ngươi cũng đồng dạng. Chỉ cần, ngươi nguyện ý hi sinh.”

Từ Thao tất nhiên trong 24 tiếng đã từng gặp mặt người nhà. Cho nên, muốn để bọn họ phục sinh, Từ Thao phải chết đi.

“Cái kia... Không phải người!” Từ Thao lúc này nhận định vấn đề rất rõ ràng. “Ngươi muốn, chính là thứ như vậy sao?”

“Vậy thì sao? Đối với ta mà nói, chỉ cần Thanh Ly có thể một lần nữa trở lại bên cạnh ta là được rồi.”

Trong nháy mắt cánh cửa hoàn toàn bị đẩy ra, nhưng chỉ nhìn thấy 1 đoạn cầu thang mà thôi. Rốt cuộc, nhìn không tới 1 người nào.

Một màn vừa rồi giống như là ảo giác.

“Cha mẹ ngươi cũng có thể sống lại như vậy, tỷ tỷ ngươi... Cũng đồng dạng.”

“Im ngay!”

“Ngươi có thể bỏ qua cơ hội như vậy sao?”

“Ngươi im ngay cho ta... Im ngay...”

Vì triệu hoán một người chết trở về thế giới này mà cha mẹ, tỷ tỷ bị biến thành tế phẩm, hôm nay, chẳng lẽ còn muốn hắn dẫm lên vết xe của Lý Ung sao? Hơn nữa, quan trọng nhất là, vì người nhà hắn phải hy sinh tính mạng?

Từ Thao đã sớm không ôm hy vọng có thể sống sót. Hi sinh bản thân mình hắn có thể chấp nhận, nhưng hy sinh những người khác thì sao? Trở thành ác ma giống Lý Ung? Tạo ra những người bị hại giống như mình? Để đổi lấy 1 thứ, người không ra người, quỷ không ra quỷ?

“Không...” Ánh mắt Từ Thao lại lần nữa trở về trên người Lý Ung: “Ta sẽ không trở thành loại người như ngươi, ta sẽ không...”

Mũi súng tối om nhắm ngay vào hắn.

Lý Ung không chút do dự bóp cò súng. Cây súng này được trang bị ống giảm thanh, cho nên bên ngoài không ai có thể nghe thấy.

Viên đạn trực tiếp xuyên qua đầu Từ Thao, bắn ra ngoài qua ót. Máu tươi trong nháy mắt phun ra, đem trần nhà hoàn toàn nhuộm đỏ. Mà thân thể Từ Thao ầm ầm ngã xuống.
Lý Ung từ trong túi áo lấy ra 1 chiếc khăn tay, đè lên vết thương trên cổ, đứng lên khỏi ghế salon. Lúc này, khúc nhạc phát ra cũng vừa vặn kết thúc.

Từ Thao cả người ngã thành hình chữ đại trên nền nhà, trên trán là 1 lỗ máu, 2 con mắt tràn đầy cừu hận vẫn mở trừng trừng. Lý Ung lựa chọn bắn vào trán vì muốn lấy mệnh hắn ngay lập tức, nếu vẫn để cho hắn chút thời gian vùng vẫy, rất có thể Lý Ung sẽ bị dao của hắn đâm vào cổ, cùng xuống Hoàng Tuyền.

Lúc này, Lý Ẩn rốt cục phá được cửa xông vào phòng khách. Thứ hắn đầu tiên chứng kiến, chính là 1 màn này!

Lý Ung bước đến trước mặt thi thể Từ Thao, dùng đôi giầy da quý báu dẫm lên mặt hắn! Hơn nữa còn không ngừng dùng sức nghiền ép!

“Ta sống đến hôm nay người muốn giết ta có rất nhiều. Loại như ngươi mà cũng dám xứng giết ra? Tên tạp chủng!”

Nói xong, chân của hắn không ngừng dẫm mạnh. Dù sao cũng vừa từ quỷ môn quan trở về, Lý Ung hung hăng đá mấy cước vào người Từ Thao đã chết, coi như bản thân hắn đã nương tay rồi!

“Dừng tay...” Lý Ẩn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Từ khi tiến vào nhà trọ đến nay hắn đã nhìn thấy rất nhiều tràng cảnh khủng bố, nhưng không giống như tình cảnh trước mắt!

Lý Ẩn vọt tới, nhưng Lý Ung lại đem mũi súng chĩa vào hắn.

“Trở về phòng cho ta.” Ánh mắt Lý Ung lạnh lùng không hề có chút tương tiếc nào đối với nhi tử “Ta cho phép ngươi đi ra sao?”

“Ngươi... Ngươi làm cái gì?” Lý Ẩn chỉ vào thi thể Từ Thao trên mặt đất rít gào nói: “Ngươi đã hại chết người nhà hắn, hôm nay ngay cả tính mạng hắn cũng không buông tha sao?”

Một phát đạn thay thế câu trả lời của Lý Ung. Viên đạn sượt qua gò má Lý Ẩn găm vào vách tường phía sau.

“Thu thập thi thể rất tốn thời gian, ta còn muốn trở về để tạo chứng cớ chứng minh không ở hiện trường, hiện tại không có thời gian quản ngươi. Trở về phòng cho ta, viên đạn kế tiếp ta sẽ không bắn trật nữa đâu. Ta là bác sĩ, đương nhiên biết bắn vào nơi nào sẽ gây đau khổ nhất.”

Một tia thương cảm cuối cùng của Lý Ẩn với phụ thân cũng dần rách nát. Nếu như nam nhân trước mắt này không phải phụ thân của hắn, hắn sẽ đích thân đem người này vào nhà trọ!

“Ta là 1 hộ gia đình trong nhà trọ.”

Lý Ẩn rốt cục mở miệng, nói ra chuyện này.

“Ta là 1 hộ gia đình trong nhà trọ. Hộ gia đình mà ngươi hao tâm tổn sức muốn tìm kiếm. Mà ta tiến vào nhà trọ chính là vì nhìn thấy địa phương ngươi đánh dấu trên bản đồ, ta cố ý dọn tới khu vực gần đó, sau đó... Ta liền tiến vào nhà trọ. Mười lần huyết tự, mới có thể đạt được 1 tia sinh cơ rời khỏi đó. Cha, đây là báo ứng sao? Đã có quỷ, như vậy báo ứng phải chăng thật sự tồn tại?”

Lý Ung trong chớp mắt ấy, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Lúc trước bị dao găm kề cổ hắn cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Ta có lẽ chẳng còn sống được bao lâu. Nhưng ta vẫn liều mạng muốn được sinh tồn. Đây là lần huyết tự lần thứ 7 của ta. Vong Linh Từ gia bị ngươi giết chết trong nửa tháng thời gian tiếp theo sẽ đeo bám muốn đoạt đi táng mạng ta. Ngươi hiểu chưa? Ta sẽ chết, ta sẽ chết vì hạt giống tội ác mà ngươi gieo xuống!”

Máu tươi vẫn như trước chảy xuôi tới chân Lý Ẩn.

“Ngươi đã nói, quyền thế và tiền tài mới trọng yếu nhất? Ngươi có thể đùa bỡn nhân tâm, có thể đổi trắng thay đen, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, có một ngày, ngươi cũng sẽ có kết cục đồng dạng? Thời điểm ngươi ở bến bờ sinh tử, ngay cả sống sót cũng là thứ xa xỉ, ngươi còn có thể dựa vào tiền tài quyền thế để làm cái gì? Ngươi có thể cứu được ta sao? Ngươi có thể cứu được chính ngươi sao?”

Lý Ung, chậm rãi buông súng ngắn. Chân hắn từ từ di chuyển dọc theo thi thể Từ Thao.

“Ngươi chết đi... Ta sẽ phục sinh ngươi lại.” Lý Ung nhìn về phía tầng hầm nói: “Ta sẽ không để cho ngươi chết, Lý Ẩn.”

Đối với Lý Ung mà nói, hắn có thể hi sinh tất cả mọi người trên thế giới để thỏa mãn dục vọng của hắn. Đối với hắn, Thanh Ly là người trọng yếu nhất.

Nhưng là...

Nhưng là...

“Ta sẽ không để cho ngươi chết... Lý Ẩn...”

Nhưng ở trong tích tắc này, máu tươi của Từ Thao ở dưới chân Lý Ẩn, bỗng nhiên từ trong đó vươn ra 6 cánh tay đầm đìa máu đỏ đem 2 chân Lý Ẩn khóa chặt! Còn chưa đợi Lý Ẩn kịp phản ứng đã đem cả người Lý ẩn kéo vào trong vũng máu!

“Không ————”

Lý Ung điên cuồng lao đến, quỳ rạp trong vũng máu, không ngừng lau sạch những vết máu tươi để tìm kiếm, thế nhưng, Lý Ẩn đã biến mất không còn tung tích.

Nhi tử, cứ thể trước mặt hắn chết đi rồi.

Tiền tài, quyền thế hắn vốn có, đều không thể cứu được nhi tử.

“Không... Đi ra... Đi ra! Trả cho ta, trả con cho ta, mau trả con cho ta! Trả cho ta!” Lý Ung không ngừng vùng vẫy trong vũng máu tươi, nhưng không có ai trả lời hắn.

“Trả cho ta... Lý Ẩn, trả lại con cho ta... Đem con của ta trả lại cho ta...”

Lúc này, 1 bản nhạc buồn bắt đầu phát ra, hỗn tạp cùng với tiếng gào rú tuyệt vọng của Lý Ung, giống như 1 bản xô nát thông tới địa ngục...